Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

NIỀM VUI- HẠNH PHÚC KHI ĐƯỢC ĐEM ĐI.

lac quan va hanh phucCâu chuyện "Lạc quan và hạnh phúc"
Trời vừa hoàng hôn, đột nhiên có một người thanh niên trẻ tuổi, vẻ mặt giữ tợn bực bội chạy lên một ngọn núi gào thét. Người thanh niên này gào thét làm ảnh hưởng đến một vị thiền sư đang ngồi thiền cách đó không xa. Vị thiền sư hiền lành chậm rãi đi đến trước mặt người thanh niên và nở nụ cười. Sau đó, ông bắt chuyện cùng người thanh niên trẻ tuổi này…
Trong lúc hai người họ nói chuyện, vị thiền sư một mực tươi cười và sẵn lòng nghe anh ta chia sẻ, thổ lộ. Anh ta kể rằng: “Sau rất nhiều năm tháng gian khổ, hiện tại tôi đã được giữ một chức vụ tương đối ở công ty, nơi tôi đang làm việc. Tôi cũng đã có bạn gái. Nhưng mà bây giờ thì tất cả đã mất hết rồi. Tôi không hiểu vì nguyên nhân gì mà ông chủ luôn tìm cách muốn sa thải tôi, thậm chí hiện giờ ông ấy còn đang bắt tôi phải hướng dẫn cho một nhân viên mới được tuyển dụng. Hàng ngày, tôi đều phải chịu áp lực rất lớn. Còn bạn gái, sau khi biết tôi khó khăn đã nói lời chia tay. Lý do mà cô ấy đưa ra là, cô ấy không chấp nhận một người mà không thể lo được cho cô ấy một cuộc sống sung túc giàu sang. Tôi thực sự rất tuyệt vọng.”
Vị thiền sư vẫn lặng lẽ ngồi bên người thanh niên này và chăm chú nghe.
Người thanh niên lại nói: “Tôi đã làm cho ông chủ này 8 năm liền, vậy mà ông ấy chỉ nói một câu bắt tôi rời đi. Còn bạn gái, lúc ban đầu mới vào thành phố này, không có ai nương tựa giúp đỡ, tôi đã giúp đỡ và chăm sóc cô ấy. Vậy mà, hiện giờ…” Người thanh niên kể đến đây, dường như anh ta rất phẫn nộ, hai mắt như có lửa cháy bừng bừng.
Vị thiền sư ngồi bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên vai người thanh niên rồi ông kéo tay anh ta đi lên đỉnh núi. Những cơn gió mát lạnh dường như đã làm nguôi ngoai phần nào sự bực bội trong lòng người thanh niên, khiến anh ta bình tĩnh hơn. Vị thiền sư bỗng nhiên dừng lại, rồi đưa hai tay ra bắt lấy một bông liễu đang bay trước mặt.
Những bông liễu nhẹ nhàng mà ngang bướng, không chịu nằm yên trong bàn tay của vị thiền sư. Người thanh niên trẻ tuổi lặng lẽ nhìn vị thiền sư với vẻ khó hiểu.
“Ha Ha, ta già rồi, không bắt được những bông liễu này nữa rồi!” Vị thiền sư nói xong, liền quay mặt về phía người thanh niên và nói: “Trên đời này có đủ thứ xinh đẹp và đặc sắc, nhưng không phải thứ gì chúng ta cũng đều bắt được. Nếu đã bắt không được, chi bằng hãy tiễn đưa chúng một đoạn đường, để chúng sống được càng tốt đẹp và đặc sắc hơn và cũng để cho chính bản thân mình được an bình, thoải mái hơn.”
Nói xong, vị thiền sư giương bông liễu đang giữ trong tay lên rồi thả nó ra, bông liễu bay trong gió dưới ánh mặt trời càng trở nên xinh đẹp hơn.
Nghe xong những lời nói của vị thiền sư, người thanh niên ngây người đứng lặng một lúc. Bỗng nhiên, trên mặt anh ta mỉm cười, rồi cúi người bái biệt vị thiền sư và quay người đi xuống núi.
Sau khi trở về thành phố, người thanh niên trẻ tuổi miệt mài đem hết những kinh nghiệm mà anh ta có được dạy lại cho người mới. Ông chủ rất bất ngờ và không tin vào mắt mình thầm nghĩ: “Rõ ràng lúc trước cậu ta ủy khuất, bực bội vậy mà bây giờ lại dốc sức vì công ty, không một chút phàn nàn. Quả là không hiểu nổi!” Trong lòng ông chủ rất cảm phục người thanh niên này. Đến thời điểm người thanh niên phải rời khỏi công ty, ông chủ đã cầm chặt hai tay anh ta và nói trong xúc động: “Tôi thực sự xin lỗi cậu! Tôi không ngờ cậu vẫn còn đối xử với tôi được như thế này! Sa thải cậu cũng là vì tôi có điều khó nói. Tôi sẽ ghi nhớ về cậu, sau này nếu có việc gì hãy quay lại tìm tôi!” Người thanh niên tươi cười rồi từ biệt ông chủ và sải bước đi ra cửa trong sự nuối tiếc của tất cả các đồng nghiệp trong công ty.
Thế rồi buổi tối hôm ấy, người thanh niên đã cầm lọ dầu phong thấp đến cho bạn gái cũ bởi vì anh ta biết bạn gái mình bị mắc bệnh này. Mỗi lần cô ấy không có thuốc xoa bóp sẽ thấy rất đau đớn. Cô gái khi nhận được lọ thuốc đã rất xúc động mà òa khóc. Sau khi trao cho cô gái lọ dầu, người thanh niên quay người rời đi trong thoải mái và phóng khoáng.
Trong cuộc sống sau này, anh ta luôn luôn thủy chung thực hiện một nguyên tắc – gặp được ai hay duyên phận nào, anh ta đều quý trọng. Những thứ không thể nắm bắt được, anh ta sẽ cười tươi và tiễn đưa chúng một đoạn. Loại tâm thái này đã khiến anh ta giành được sự tôn trọng từ tất cả mọi người, và còn nhận được sự hồi báo, giúp đỡ của rất nhiều người. Cuộc sống của anh ta cũng dần dần thoát ra khỏi cảnh khốn khó.
Về sau, người thanh niên này đã trở lại ngôi chùa trên núi để tìm gặp vị thiền sư với mong muốn được cảm ơn ông. Nhưng, thật không ngờ, người học trò của vị thiền sư đã cho anh ta biết rằng ông đã viên tịch. Người học trò này còn nói rằng, thời điểm mà thiền sư gặp anh ta, bệnh tình của ông vô cùng nặng, ông thường xuyên phải chịu đựng sự đau đớn và dày vò của bệnh tật. Nhưng thiền sư vẫn luôn luôn vui tươi và lạc quan với cuộc sống dù ông biết thời gian của mình không còn nhiều.
Nghe xong những lời này, người thanh niên trẻ tuổi cố gắng mỉm cười để che đi những giọt nước trong khóe mắt. Thời điểm này, anh ta mới hiểu được rằng vị thiền sư kia đã biết rõ chính mình bắt không được tính mạng của mình rồi, nhưng vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để tự tiễn đưa chính mình một đoạn đường.

Người thanh niên trẻ tuổi hướng về nơi thiền sư viên tịch, cúi lạy rồi mỉm cười đi xuống dưới núi…


Chúa nhật 1 mùa vọng, năm A
Lời Chúa: 
 Mt 24, 37-44



Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ: 37“Quả thế, thời ông Nô-ê thế nào, thì ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy. 38Vì trong những ngày trước nạn hồng thuỷ, thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày ông Nô-ê vào tàu. 39Họ không hay biết gì, cho đến khi nạn hồng thuỷ ập tới cuốn đi hết thảy. Ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy. 40Bấy giờ, hai người đàn ông đang làm ruộng, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại; 41hai người đàn bà đang kéo cối xay, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại.
 42“Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến. 43Anh em hãy biết điều này: nếu chủ nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách nhà mình đâu. 44Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

TỈNH THỨC- KIÊN TRÌ CẦU NGUYỆN.


Chiếc rìu của người tiều phu
Trên núi có một tiều phu đốn củi kiếm sống, phải khó khăn lắm anh mới dựng được ngôi nhà gỗ nhỏ để có thể che gió che mưa.
Một ngày, anh mang củi đã đốn được đi vào trong thành đổi lấy hàng hóa, mãi tới xế chiều mới về đến nhà, thì phát hiện nhà của mình đang bị cháy.
Hàng xóm đều chạy đến giúp anh ta dập lửa, nhưng vì trời đã chạng vạng tối mà gió lại thổi rất mạnh, nên không thể dập cháy được. Mọi người đều hết cách, chỉ biết đứng một bên nhìn ngọn lửa thiêu đốt căn nhà gỗ.Khi lửa đã tắt, anh tiều phu tay cầm một cây gậy, đi vào căn nhà đã cháy rụi không ngừng lục bới tìm kiếm.
Người đứng ngoài xem đều cho rằng anh ta đang tìm bảo vật gì đó, nên đều rất tò mò đứng quan sát.Sau nửa ngày, tiều phu cuối cùng cũng hưng phấn hô lên: “Tôi tìm thấy rồi, tôi tìm thấy rồi!”.
Những người hàng xóm nghe thấy thế đều nhao nhao nhìn về trước xem rốt cuộc đó là cái gì, nhưng chỉ thấy tay anh ta đang cầm cái rìu sắt. Tiều phu tràn đầy tự tin nói: “Chỉ cần có cái rìu này, tôi có thể làm một ngôi nhà mới kiên cố vững chắc hơn”.

Thứ Bảy Tuần thứ 34 Thường Niên C
Lời Chúa: 
 Lc 21, 34-36
31Anh em cũng vậy, khi thấy những điều đó xảy ra, thì hãy biết là Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. 32Thầy bảo thật anh em: thế hệ này sẽ chẳng qua đi, trước khi mọi điều ấy xảy ra. 33Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.34"Vậy anh em phải đề phòng, chớ để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng sự đời, kẻo Ngày ấy như một chiếc lưới bất thần chụp xuống đầu anh em, 35vì Ngày ấy sẽ ập xuống trên mọi dân cư khắp mặt đất. 36Vậy anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, hầu đủ sức thoát khỏi mọi điều sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người."
 

QUÁ KHỨ - HIỆN TẠI - TƯƠNG LAI.


CÂU CHUYỆN CÂY LẮM SÂU


Một ngôi làng nọ, ở một vị trí vô cùng khắc nghiệt của thiên nhiên. Làng chỉ có nắng nóng và cát trắng bạt ngàn nên không gì sinh sôi, phát triển được. Dân làng đói khổ, khốn khó vô cùng.
Nhiều, nhiều năm về trước-không ai còn nhớ là bao lâu, một ông Cụ sau nhiều năm xa quê đã mang về một hạt giống của một loài cây lạ, trồng ở làng mình. Dù là một loài cây lạ nhưng có vẻ hợp với thổ nhưỡng cũng như nhờ công sức chăm sóc của dân làng nên cây bắt rễ rất nhanh. Ông Cụ là người có cá tính mạnh, có uy tín trong làng nên ông luôn cho cây mình trồng là tốt nhất, có tương lai nhất, giúp ích được dân làng nhất nên ông thẳng tay nhổ bỏ những giống cây khác do người khác trồng. Cây ông trồng có nét đặc biệt là quá trình bắt rễ rất nhanh nhưng lại sinh trưởng rất chậm. Tốn rất nhiều công chăm sóc cho cây. Chăm cây rất vất vả nhưng vì không còn giống cây nào khác nên dân làng chỉ còn cách tận lực, tận sức hơn nữa. Theo thời gian, với rất nhiều mồ hôi, nước mắt, thậm chí là cả máu thì cây cũng lớn cao với tán lá xum xuê che bóng cho làng. Từ đó dân làng có cuộc sống khá hơn, thoải mái hơn xưa nhờ bóng mát của cây đại thụ mang lại và hoa thơm trái ngọt do nó sinh ra.
Thấm thoát thời gian trôi qua, mùa xuân năm đó cây được 85 năm tuổi. Cây đã trở nên đại thụ nhưng già cõi, tàn tạ. Vì là giống lạ nên cây mang rất nhiều sâu bệnh không chữa được, sâu bệnh đã đục rỗng cây và sinh sôi nảy nở con đàn cháu đống. Sâu ăn gần hết lá, cây chỉ còn trơ lại những cành khô khẳng khiu. Mùa đông, nhìn cây trơ trong cơn gió lạnh, khí trời u ám thật thê lương.
Nhiều người dân trong làng lo lắng cho số phận của cây nên tìm phân bón, thuốc sinh trưởng để kích thích cho cây nhưng kết quả vẫn không được mấy.
Nhiều người cho rằng cây khô chết là do sâu hại nên ra sức bắt sâu. Một chàng thanh niên khỏe mạnh, dũng cảm xung phong trèo lên cây cao mang bình xịt phun thuốc. Một tai nạn thương tâm đã xảy ra, chàng trai té ngã, gẫy cổ và chết tại chỗ. Nhiều người thương tiếc đưa ma chàng trai ra nghĩa địa, rất đông dân làng đã rơi nước mắt cho chàng.
Có người có vẻ hiểu biết, tuy bề mặt rất thương tiếc, cảm phục hành động anh hùng của chàng nhưng lại đưa ra lời nhận xét: làm người mà anh hùng không thì chưa đủ, phải biết qui luật của đất trời. Cây đã già cỗi, không còn đủ sức sống thì để lũ sâu ăn cho nhanh chết để còn có cây mới chứ kéo dài nó làm gì. Sâu từ trong cây chui ra thì phun thuốc giết chết lớp này sẽ ra lớp khác, diệt làm sao hết.
Đưa ma chàng xong là đến ngày tết cổ truyền nhưng dân làng không mấy ai vui. Đi đâu cũng thấy vẻ mặt đầy âu lo cho tương lai.
Một nhóm nhỏ thanh niên có học trong làng cho rằng cây này vì mang xứ khác về, không hợp thổ nhưỡng ở đây nên tốn công chăm sóc quá, mà nay cây cũng đã già. Đám này cho rằng, không có gì tồn tại mãi mãi, theo qui luật sinh lão bệnh tử thì cây cũng phải già cỗi, mục nát, rồi chết đi. Thay vì ra sức cứu chữa cho cây, chi bằng đi trồng một cây mới. Ý kiến của đám thanh niên này nghe có vẻ có hiểu biết, hợp với qui luật của đất trời nhưng lại bị phản đối quyết liệt.
Nhóm phản đối mạnh nhất là nhóm đang lãnh nhiệm vụ chăm sóc cây. Đám này thường ăn bớt, ăn xén phân bón, khai khống công việc để biển thủ tiền dân đóng góp. Ngoài bớt xén quĩ làng thì đám này còn hái trộm quả của cây đem bán. Chúng kéo bè kết cánh, chè chén nhau suốt ngày. Chúng lo sợ có cây mới thì chúng hết lộc. Phần lớn chúng là người nhà của nhau nên rất đoàn kết. Chúng không chỉ phản đối bằng mồm mà con dùng bạo lực đánh đập, phao tin vu khống, ăn cắp, ăn cướp hạt giống của đám thanh niên tiến bộ kia.
Công việc nhùng nhằng mãi không đi đến đâu. Lý do không chỉ vì đám thanh niên muốn trồng cây mới quá ít người, đám muốn giữ cây chết thì đông người, hung hăng, nham hiểm, tham lam mù quáng,…mà bỡi phần đông dân làng còn mãi lo việc nhà mình. Phần đa số họ cho rằng có cái nhà của mình tốt là ổn rồi, lo gì ba cái chuyện cây cối cổ thụ đầu làng cho mệt.
Mới đó mà con người có tính mau quên, họ đâu biết rằng, nếu không có cây cổ thụ che mát cho làng thì làng họ sẽ tiêu điều, xơ xác như năm xưa. Từng mái nhà dù tốt cũng không chống nổi cái nắng khốc liệt của đất trời vùng này. Họ còn quên bén một bài học xa xưa hơn nữa.  Hồi đó, tổ tiên họ mặc kệ việc làng mà dân làng bên đã sang đốn hết cây cối trong làng, để rồi làng bị tai họa khô cằn khủng khiếp.
Trong cái đám thanh niên muốn trồng cây mới đó, có một anh chàng thân hình mảnh dẻ ốm yếu nhưng có trí tuệ khác lạ. Anh thích nghiên cứu, tìm hiểu về mọi thứ xung quanh mình. Do đọc nhiều sách về ngành sinh vật học nên anh có kiến thức về cây cối sâu bọ. Anh biết rằng chỉ có giải pháp là trồng cây mới. Sức khỏe yếu nên anh rất ớn cái đám đang ăn lộc kia vì chúng rất hung hăng, rất tàn bạo. Anh mới mở miệng góp vài ý đã bị chúng đánh cho sưng mặt mày, suýt chết.
Trong khi nhiều người đang tranh cãi là nên phá cây cổ thụ đi hay hồi sinh nó thì anh biết rằng công việc không chỉ đơn giản là phá bỏ hay hồi sinh nó. Việc trồng lại một cây đại thụ cho làng mới là quan trọng và đây là một công việc to lớn. Bí quyết để thành công là phải có cả làng tham gia và cần thời gian. Mục tiêu tối thượng là mang lại bóng mát và dân làng có cuộc sống yên vui hòa thuận dưới tán cây xanh.
Vì có kiến thức về lịch sử nên anh biết cái gì cũng có tính lịch sử của nó. Việc cái cây hiện nay trở nên tàn tạ, đầy sâu bệnh, tốn công chăm sóc nhưng không phải vì thế mà căm thù, rủa xả ông Cụ năm xưa mang giống về trồng. Việc này có vẻ không được phải đạo cho lắm. Thời ông Cụ còn tăm tối, kiến thức hiểu biết về cây cối còn ít, trình độ dân làng còn hạn chế, bản tính con người còn gia trưởng, cộng thêm thời thế khí hậu bỏng rát khi đó nên cái cây đó được trồng độc quyền là có lý do của nó. Tốt nhất là nên xem xét, học hỏi những hạn chế, sai lầm của ông Cụ mà chăm sóc một cây mới tốt hơn thay vì suốt ngày tưới nước căm thù lên nó (cây cổ thụ), chê bai nó hay kêu gào trục gốc nó. Dưới mắt anh, những hàng động đó chỉ thỏa mãn cơn bực tức chứ không thể là phương án giải quyết được vấn đề. Tất nhiên anh tôn trọng ý kiến của mọi người và anh thấy việc làm của họ cũng có tác dụng vì nó làm cho dân làng chú ý đến cái cây hơn-điều này rất là quan trọng. Lâu nay, dân làng bị cái đám chăm sóc cây lừa dối nên họ vẫn cứ nghĩ cây còn tốt lắm-cây chỉ tạm thời bị sâu bọ chứ qua xuân sẽ nảy chổi, ra lá sum suê.
Anh xác định việc mình làm không chỉ mang tính từ tâm nhất thời mà còn là một nhiệm vụ nghiêm túc như lý tưởng sống của đời anh. Lý do là anh yêu quí ngôi làng nơi anh sinh ra, anh mang ơn nhiều người trong làng đã giúp đỡ gia đình anh lúc khốn khó. Ngày đêm anh đọc sách để hiểu biết hơn về các loài cây, đặc điểm thổ nhưỡng, trình độ canh tác, tính khí của dân làng. Ngoài ra anh còn tìm hiểu kỹ về cái cây cổ thụ già nua nó như thế nào, cái nhóm chăm sóc nó gồm những ai, họ ăn bớt ăn xén phân bón như thế nào,….quả là một công việc khổng lồ.
Để có thể toàn tâm, toàn ý cho công việc, anh phải nghỉ việc cày cấy, bỏ bê gia đình. Ngoài thời gian đọc sách nghiên cứu vấn đề, thời gian còn lại anh đi nói chuyện với dân làng để biết thêm về lịch sử của làng và cũng để cho dân làng biết về hiện tình cái cây cổ thụ đầu làng. Vì không cày cấy nên anh không có gạo ăn, anh phải đi xin ăn. Kẻ ít người nhiều, những người hảo tâm trong làng đã giúp anh. Cũng vì ăn xin mà anh bị nhóm hưởng lộc cây bêu riếu “là kẻ bất tài, hắn ta làm thế vì miếng cơm manh áo thí chứ lo gì việc cho làng cho nướ. Cái nhà lo chưa xong mà bày đặt đi lo chuyện thiên hạ,...”, Anh nghe, rất buồn nhưng bỏ ngoài tai. Anh tin vào chính nghĩa việc mình làm.
Anh thấy rằng, năm xưa việc trồng cây đã gây chia rẽ trầm trọng dân làng, thậm chí có đánh nhau đổ máu và nhiều dân làng đã phiêu tán sau việc trồng cây. Nhìn bên ngoài, dân làng có vẻ hòa thuận bình yên nhưng trong lòng hận thù vẫn âm ỉ. Đây là một vấn đề nan giải để cả làng có thể đoàn kết cho việc chung.
Ngoài ra, quá trình trồng cây, chăm sóc cây tất yêu kéo theo nhiều lợi lộc và quá trình thụ hưởng bóng mát của cây cũng không công bằng nên sinh ra lắm chuyện.
Theo thời gian, lẽ tự nhiên là những kẻ hưởng lộc cây thì yêu quí cây, có tình cảm với cây còn những người bị thiệt thì ghét, muốn phá bỏ cây.
Thực thế còn tồi tệ hơn: nhóm hưởng lộc từ cây đã kết thành phe cánh ăn chia, bọc lót nhau, che chắn cho nhau. Chúng ra sức bảo vệ lợi quyền mình đang có.
Những người thức tỉnh, nhận ra sự vô tích sự, hiệu quả thất, tốn chi phí cũng có ý kiến muốn phá cây đi.
Vấn đề chưa dừng lại ở đó, ngày qua ngày, người ta phải phát hiện những vụ dối trá, những vụ sai trái động trời từ thời ông Cụ trồng cây hay những vụ ăn bớt ăn xén kinh khủng của đám chăm cây,….những vụ việc như vậy cộng với tình hình héo úa của cây là cho nhiều người, nhất là đám trẻ trong làng muốn bạo động để phá cây, treo cổ bọn chăm cây. Bọn chăm cây thì một mặt ra sức ăn bớt xén tiền quĩ chăm cây, một mặt tích trữ gươm dao, chi tiền nuôi bọn côn đồ, bọn du thủ du thực trong làng để bảo vệ mình. Vài cuộc ẩu đả có chết người đã xảy ra.
Vấn đề thật là phức tạp, thật là nhức đầu.
Quan điểm của anh, chuyện diệt sâu, hồi sinh cho cây là vô vọng, chỉ tốn sức vì không ai chống được qui luật của tạo hóa. Vấn đề là làm sao thay thế được cây mới trong trật tự, mọi người đều vui vẻ, đều hưởng bóng mát của nó.
Đầu tiên, anh cho rằng việc trồng cây là việc lớn của làng, nó không chỉ mang lại bóng mát cho hôm nay mà con mang lại lợi lộc cho đời con cháu sau này. Do vậy việc đầu tiên là phải họp dân làng lại để thông báo rõ cho dân làng biết và ý thức được trách nhiệm chung. Anh còn yêu cầu mọi người phải đóng góp vào việc chung tùy theo công sức của mình: kẻ có của góp của, kẻ có công góp công, kẻ có trình độ góp tiếng nói,…
Anh nói tiếp: “cái cây kia vì giống lạ, vì đã già cỗi, vì thân mang bệnh tật, sâu bọ nên không thể cứu chữa và không nên cứu chữa. Tuy nhiên cũng không thể đốn hạ ngay được vì nó tuy già cỗi nhưng còn chắc chắn và vẫn còn mang lại bóng mát cho dân làng.
Chúng ta cần thuyết phục nhóm chăm sóc cây biết hiện tình để họ thấy được vấn đề. Việc họ ra sức bảo vệ lợi lộc mình đang có cũng là điều dễ hiểu. Chúng ta phải nói cho họ biết việc họ làm là chống lại qui luật đất trời và lòng người, không nên để lợi ích mù quáng mà hại đến dân làng.
Trong thời gian có cây mới, hãy chúng ta để họ chăm sóc cây cũ nhưng siết lại chi tiêu phân bón, nhân công để họ không còn lũng đoạn, chè chén như trước. Phải công khai minh bạch mọi chuyện liên quan đến làng. Lợi lộc ít đi, đồng nghĩa với sự hung hăng bảo vệ lợi quyền cũng yếu đi.
Để có thể trồng được cây tốt, phải có giống tốt. Để có thể chọn được giống tốt thì cần phải tránh lặp lại bài học năm xưa.Việc chọn giống phải được công khai. Mỗi nhóm trồng cây phải lên thuyết trình về hạt giống của mình: tên giống, tính chất, sinh trưởng, công chăm sóc, tán lá,….Và cuối cùng, dân làng ta mới là người quyết định việc nên trồng giống nào.
Giống tốt phải được gieo trên đất tốt mới hiệu quả.  Để có đất tốt phải có thời gian chuẩn bị đất sao cho phù hợp: đầu tiên là đào bồn cho sâu, trộm đất với phân chuồng oai,…
Để hạt giống nảy mầm sinh trưởng tốt phải chọn đúng mùa gieo hạt. Việc này phải có người am hiểu khí trời, thời tiết. Nếu gieo hạt vào mùa đông, trời lạnh, mưa nhiều hạt sẽ thối; nếu gieo vào mùa hạ trời nắng khô hạn, hạt không này mầm và côn trùng ăn mất. Việc này đòi hỏi phải có kiến thức về địa lý, khí hậu, yếu tố thổ nhưỡng.
Sau khi gieo hạt thì phải chăm nom nó, đề phòng những kẻ xấu phá hoại. Khi cây còn non, một cú đạp cũng đủ làm cây ngã gãy, bẹp dí,….”
Anh còn nói với dân làng để tránh tình trạng tha hóa, biển thủ trong nhóm chăm sóc cây thì cần phải có qui trình lựa chọn nghiêm ngặt và theo kỳ hạn cho đội ngũ này. Ai đủ tài, đủ sức, đủ chăm chỉ, yêu mến công việc, làm tốt việc thì sẽ dân được bỏ phiếu bầu. Mọi việc đều phải minh bạch ngay từ đầu từ qui trình tuyển dụng người làm đến tiền công, chi phí phân bón, thuốc trừ sâu,…
Anh còn giảng giải cho dân làng biết: không nên đặt nặng việc căm thù mà bài trừ hết nhóm chăm sóc cây trước đây. Hãy đối xử công bằng, khoan dung với họ. Ai đủ tài năng, đủ phẩm chất cho công việc mới thì cứ làm. Suy cho cùng con người xấu xa không chỉ do bản thân họ xấu mà còn do hệ thống, do thời thế đưa đẩy,….
Dân làng hoan nghênh anh bằng những tràn pháo tay không ngớt và nhất trí thực hiện theo kế hoạch anh đưa ra.
Theo thời gian, cây mới ngày càng lớn nhanh, cành lá xum xuê. Cây đại thụ mục nát dần, mục nát dần và nó được đốn hạ từng phần mang đi trong an toàn trật tự. Cây đại thụ đã làm hết vai trò lịch sử của mình. Trên gốc cây này, dân làng lập một bia đá ghi lại dấu tích cái cây để đời con cháu biết.
Phần lớn nhân viên chăm cây cũ cũng có việc làm ở cây mới hoặc họ có việc làm khác trong an vui. Lộc cây mới, họ vẫn được hưởng chứ không phải bị cắt đi, bị cô lập, bị trả thù như họ từng lo sợ.
Một mùa xuân mới nữa lại về trên ngôi làng. Lớp già chết dần đi, lớp trẻ sinh ra ngày càng đông. Chúng sống với nhau chan hòa tình thường. Đâu đó trong làng, chúng lại kể cho nhau nghe những ngày gian khó của ngôi làng: những ngày tranh cãi nảy lửa cho việc trồng lại cây đại thụ của làng.
Ơn trời, ngày đó cha ông họ đã sáng suốt, đã biết bao dung, đã dùng trí tuệ và tình thương để nói chuyện với nhau, để giải quyết những khó khăn, bế tắt thay vì gươm đao.
Người chủ trì sự việc năm xưa rồi cũng chết đi, theo thời gian người ta cũng không biết ngôi mộ của ông ở đâu.
Chỉ có câu chuyện kể về ông là còn tồn tại trong làng.
Và cuối cùng, ngôi làng đó, cái cây đó có thực hay là hư ảo nó tùy thuộc vào hành động của bạn ngay từ hôm nay.
Từ cát bụi sẽ trở về các bụi, chỉ có tình thương, lòng nghĩa hiệp, lối sống cao thượng và trách nhiệm là còn lại mãi với thời gian.
Chỉ có con người mới có những câu chuyện hay để kể cho nhau nghe và chỉ có con người mới biến những câu chuyện cổ tích thành hiện thực.
Nguyễn Văn Thạnh

   
Chúa ơi, khi trồng cây ai cũng muốn cho cây của mình được nhiều trái nhưng đôi khi chúng ta quên mất là phải vun trồng, tưới nước để cây phát triển và sinh hoa trái. Cây cối theo thời gian nó sẽ chết đi nhưng những hành động tốt hay xấu của con người sẽ còn tồn tại thật đúng như bài tin mừng hôm nay Chúa muốn nhắn gởi chúng ta trời đất này sẽ qua đi nhưng những lời Thầy nói sẽ tồn tại mãi. Xin cho chúng con luôn biết lắng nghe và thực hành những điều Chúa truyền dạy Amen.

Thứ Sáu Tuần thứ 34 Thường Niên C - T. Catarina Alexandria, trinh nữ, tử đạo
Lời Chúa: 
 Lc 21, 29-33
29Đức Giêsu kể cho các môn đệ nghe một dụ ngôn: "Anh em hãy xem cây vả cũng như tất cả những cây khác. 30Khi cây đâm chồi, anh em nhìn thì đủ biết là mùa hè đã đến gần rồi.31Anh em cũng vậy, khi thấy những điều đó xảy ra, thì hãy biết là Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. 32Thầy bảo thật anh em: thế hệ này sẽ chẳng qua đi, trước khi mọi điều ấy xảy ra. 33Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

DÂNG HIẾN TẤT CẢ.


Cuối năm 2005, trong giỏ xin tiền lần thứ 2 trong thánh lễ dành riêng để giúp các nạn nhân trần cuồng phong Katrina tại giáo xứ Thánh Lawrence thành Brindisi trong khu Watts, một khu nghèo với 80% người gốc Tây Ban Nha ở TGP Los Angeles, có một bì thư không đề tên tuổi có ghi hàng chữ bằng tiếng Tây Ban Nha như sau: "Para las victimas del huracan, no traia dinero pero esto debe de tener algun valor. Es de todo corazon". (Xin dành cho các nạn nhân trận cuồng phong. Con không có mang đồng bạc nào cả. Nhưng món này có thể có một chút giá trị. Đó là tất cả tấm lòng của con).

Khi vị linh mục chánh xứ Peter Banks mở phong bì ra thì thấy một chiếc nhẫn cưới cũ với vết rạn bên ngoài. Cha Banks đã kể lại:  “Phản ứng tức thì của tôi là, lòng nhân đạo và bác ái của người phụ nữ này thật lạ thường làm sao. Người phụ nữ chẳng còn gì và đã nhìn xuống trên ngón tay của bà để rút chiếc nhẫn ra... Đây là tất cả những gì bà có và bà đã cho đi với hết cả tấm lòng".

Hẳn nhiên là người phụ nữ này đã biết hôm ấy là ngày quyên tiền cho nạn nhân trận bão chứ, nhưng có lẽ bà đã không tìm ra được đồng xu nào để cho, hoặc giả có vài xu nhưng không đáng. Và có lẽ người phụ nữ này phải là bà góa vì nếu chồng bà còn sống thì đời nào mà bà dám rút chiếc nhẫn, kỷ niệm yêu dấu với những lời hứa hôn trịnh trọng nhất trong đời bà để mà cho đi.

Cha Peter Banks cảm nhận: "Thật là rất khiêm tốn để nhận thức rằng những người nghèo nhất của người nghèo, lại là những người giàu có nhất trong rất nhiều thứ khác".   

Vào thánh lễ cuối tuần sau đó, vị linh mục này lại mang chiếc nhẫn ra và chia sẻ câu chuyện cho tất cả tín hữu tham dự Thánh Lễ, mà nhiều người trong số đó có thân nhân bị trận cuồng phong tại Louisana. 
"Tôi muốn cho mọi người biết những gì đã xảy ra. Khu Watts đã có ấn tượng xấu về bạo động, nhưng Watts đầy tràn lòng nhân đạo. Tại đó có những vị thánh sống giữa chúng ta. Các tín hữu của chúng tôi có liên hệ với thảm kịch và đau khổ".

Lạy Chúa, xin giúp con luôn biết sống quảng đại, chia sẻ cho những người sống chung quanh con không phải tiền bạc, nhưng là một tấm lòng sẻ chia cho đi một chút thời giờ để lắng nghe cảm thông những người đang cần chúng con.

Thứ Hai Tuần thứ 34 Thường Niên C - Đức Mẹ Dâng Mình Trong Đền Thờ - Lễ nhớ
Lời Chúa: 
 Lc 21, 1-4
1Ngước mắt lên nhìn, Đức Giêsu thấy những người giàu đang bỏ tiền dâng cúng của họ vào thùng tiền.2 Người cũng thấy một bà goá túng thiếu kia bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm. 3Người liền nói: "Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết. 4Quả vậy, tất cả những người kia đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ, mà bỏ vào dâng cúng; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình, mà bỏ vào đó tất cả những gì bà có để nuôi sống mình."

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

VUA CỨU THẾ

Chúa Nhật thứ 34 Thường Niên C - Chúa Giêsu Kitô Vua Vũ Trụ
Lời Chúa: 
 Lc 23, 35-43
35Dân chúng đứng nhìn, còn các thủ lãnh thì buông lời cười nhạo: "Hắn đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Kitô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn!" 36Lính tráng cũng chế giễu Người. Chúng lại gần, đưa giấm cho Người uống 37và nói: "Nếu ông là vua dân Do Thái thì cứu lấy mình đi!" 38Phía trên đầu Người, có bản án viết: "Đây là vua người Do Thái." 39Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá cũng nhục mạ Người: "Ông không phải là Đấng Kitô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với!" 40Nhưng tên kia mắng nó: "Mày đang chịu chung một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ! 41Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái!" 42Rồi anh ta thưa với Đức Giêsu: "Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!" 43Và Người nói với anh ta: "Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng."
                                                                           (Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
Lạy Chúa là Vua của lòng con, cảm tạ Chúa đã thương ban cho con được sống một năm phụng vụ được bình an trong vòng tay yêu thương của Chúa. Con cũng xin lỗi Chúa vì những điều con đã chưa cố gắng, không thể vượt qua chính mình, xin Chúa thương tha thứ cho con Chúa nha. Con xin dâng lên Chúa một năm phụng vụ mới với những điều mới lạ Chúa gửi đến, ước mong Chúa mãi luôn đồng hành và hướng dẫn cuộc đời con trong năm mới này. Xin Ngài luôn sánh bước cùng con trong hành trình đầy gian khó này để con luôn biết chu toàn nhiệm vụ Chúa đang ủy thác nơi con một cách tốt nhất Amen.

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

SỰ SỐNG ĐỜI SAU.


Thứ Bảy Tuần thứ 33 Thường Niên C
Lời Chúa: 
 Lc 20, 27-40
27Có mấy người thuộc nhóm Xađốc đến gặp Đức Giêsu. Nhóm này chủ trương không có sự sống lại. 28Mấy người ấy hỏi Đức Giêsu: "Thưa Thầy, ông Môsê có viết cho chúng ta điều luật này: Nếu anh hay em của người nào chết đi, đã có vợ mà không có con, thì người ấy phải lấy nàng, để sinh con nối dòng cho anh hay em mình. 29Vậy nhà kia có bảy anh em trai. Người anh cả lấy vợ, nhưng chưa có con thì đã chết. 30Người thứ hai, 31rồi người thứ ba đã lấy người vợ goá ấy. Cứ như vậy, bảy anh em đều chết đi mà không để lại đứa con nào. 32Cuối cùng, người đàn bà ấy cũng chết.33Vậy trong ngày sống lại, người đàn bà ấy sẽ là vợ ai, vì cả bảy đều đã lấy nàng làm vợ?" 34Đức Giêsu đáp: "Con cái đời này cưới vợ lấy chồng, 35chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời sau và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng. 36Quả thật, họ không thể chết nữa, vì được ngang hàng với các thiên thần. Họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống lại. 37Còn về vấn đề kẻ chết trỗi dậy, thì chính ông Môsê cũng đã cho thấy trong đoạn văn nói về bụi gai, khi ông gọi Đức Chúa là Thiên Chúa của tổ phụ Ápraham,Thiên Chúa của tổ phụ Ixaác, và Thiên Chúa của tổ phụ Giacóp. 38Mà Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống." 39Bấy giờ có mấy người thuộc nhóm kinh sư lên tiếng nói: "Thưa Thầy, Thầy nói hay lắm." 40Thế là, họ không dám chất vấn Người điều gì nữa.
 

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

NHÀ CHA TA LÀ NHÀ CẦU NGUYỆN.

Thứ Sáu Tuần thứ 33 Thường Niên C
Lời Chúa: 
 Lc 19, 45-48
45Đức Giêsu vào Đền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang buôn bán 46và nói với họ: "Đã có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ là nhà cầu nguyện thế mà các ngươi đã biến thành sào huyệt của bọn cướp!" 47Hằng ngày, Người giảng dạy trong Đền Thờ. Các thượng tế và kinh sư tìm cách giết Người, cả các thân hào trong dân cũng vậy.48Nhưng họ không biết phải làm sao, vì toàn dân say mê nghe Người.